HẸN GẶP EM Ở CUỐI CON ĐƯỜNG

“ Làm người, âu cũng là duyên số khi được trải qua đủ các sắc thái, cung độ. Cuộc sống không như là mơ, nhưng có lẽ, mỗi chúng ta đều có quyền sống trong những giấc mơ riêng của mình… đều có quyền có những giây phút tưởng tượng, hồi tưởng, để rồi khi quay trở lại với cái thực tế mong manh, mỗi người lại chìm vào những suy nghĩ riêng… Nỗi đau trong cuộc sống, liệu bắt nguồn từ sự thiếu thốn tình yêu, hay do ta không biết yêu thế nào.”

Nguyễn Ngọc Mỹ


TRONG THÁNG 4, BAN BIÊN TẬP GIỚI THIỆU ĐẾN BẠN CUỐN SÁCH HAY DÀNH CHO DỊP CUỐI TUẦN: TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN:“ HẸN GẶP EM Ở CUỐI CON ĐƯỜNG”.

Ông Tùng nhoài người với cây gậy, Ông đi về phía tủ sách một cách khó khăn. Một bên chân gần như liệt khiến ông di chuyển không dễ dàng. Với quyển sổ có bìa bằng da màu đen ông quay lại bàn nước. Đi đã khó, ông muốn ngồi cũng khó, loay hoay một hồi ông cũng ngồi được trên chiếc ghế quen thuộc của mình. Mắt nhìn vào khoảng trống trong căn phòng, ông cầm bút và viết:
“ Em à! Giờ này chắc em đã đến được nơi mình hẹn ước. Đừng vội vã đi đâu vì anh cũng nhanh thôi sẽ đến nơi đó. Hơn hai mươi năm trôi qua mình đã không gặp lại nhau. Rất nhiều lần anh muốn gặp em, muốn nắm đôi bàn tay nhỏ bé của em và hỏi: “Cuộc sống của em thế nào”. Anh biết em là người hiểu anh nhiều nhất bởi em mãi là người con gái thông minh, xinh đẹp anh đã gặp trong đời mình. Giờ em hãy dừng chân đợi anh nhé!
Hẹn gặp em ở cuối con đường!”
Ông Tùng xé trang giấy vừa viết và gấp cẩn thận, ông đưa lá thư lên ngực mình và ấp vào đó. Đôi mắt ông trào những giọt nước mắt trên khuôn mặt đã nhăn nheo. Lau khô nước mắt, ông mở điện thoại và gọi thằng cu Sơn, cháu nội ông.

  • Sơn à, con sang nhà ông nhờ một tý.
  • Vâng, ông chờ con 5 phút con sang ngay.
    Vài phút Sơn đã có mặt, Ông Tùng đưa lá thư cho cháu và dặn dò:
  • Con mang lá thư này đến nhà tang lễ Thanh Nhàn, tìm đúng lễ tang và tên Mai.
    Mua giúp ông thẻ hương, con thắp hương bà và xin gia đình cho con đọc lá thư này cho bà ấy.
    Sơn nhìn ông, nó mở to đôi mắt như muốn hỏi thêm nhưng rồi nó dừng lại bởi nó nhận ra hôm nay ông buồn hơn thường ngày rất nhiều. Nó khẽ gật đầu và lí nhí nói:
  • Con sẽ làm như ông dặn, ông yên tâm. Ông có muốn ra giường nằm không con đỡ ông ra. Tý xong việc, con về ăn cơm với Ông. Ông ngủ một chút đi nhé.
    Sơn đỡ ông dậy khỏi ghế và dìu ông ra giường. Nó kéo gối kê cao và chầm chậm đặt lưng ông xuống giường.
    Sơn đi rồi, ông Tùng với tay bật chiếc loa nghe nhạc đầu giường. Giọng hát của ca sĩ Kenny Rogers trầm ấm vang lên. Ông nhắm mắt và chìm trong những ký ức đã qua của mình.

“ Em à! Giờ này chắc em đã đến được nơi mình hẹn ước. Đừng vội vã đi đâu vì anh cũng nhanh thôi sẽ đến nơi đó. Hơn hai mươi năm trôi qua mình đã không gặp lại nhau. Rất nhiều lần anh muốn gặp em, muốn nắm đôi bàn tay nhỏ bé của em và hỏi: “Cuộc sống của em thế nào”. Anh biết em là người hiểu anh nhiều nhất bởi em mãi là người con gái thông minh, xinh đẹp anh đã gặp trong đời mình. Giờ em hãy dừng chân đợi anh nhé! Hẹn gặp em ở cuối con đường!”

Mai cố gắng làm nốt các bài toán cuối cùng , còn một chậu quần áo chưa giặt, hôm nay mẹ dặn về muộn, nó còn phải nấu cơm nữa. Sắp xếp vở gọn gàng lên giá, Mai làm mấy động tác tập thể dục và đi ra cửa sổ, nó mở to cánh cửa và nhoài nửa người ra ngoài, mùi hoa ngọc lan dìu dịu, nơi hít một hơi khoan khoái, chợt nó thấy tay buồn buồn. Cúi người nhìn xuống, thì ra Tùng đang nấp dưới cửa sổ tay cầm một cái gậy dài, một tay chỉ lên chùm hoa ngọc lan to trên cao, đầu gật gật như ám hiệu cho Mai hiểu nó sẽ lấy chùm hoa đó. Kẹp chặt chiếc gậy nách, Tùng leo lên cây thoăn thoắt, nó nhanh chóng bẻ được cành hoa to, nó từ từ khéo léo đưa cành hoa xuống gần tay nó. Khi cành hoa đã nằm trong tay, nó khẽ thả chiếc gậy xuống. Đưa mắt nhìn Mai, nó cười nụ cười chiến thắng.

Tùng bước vào quán café nhỏ nơi cuối đường Trần Hưng Đạo, nơi này cứ ba tháng một lần Tùng gặp lại mai. Giờ thì hai người đều đã có cuộc sống của riêng mình. Họ đã xa nhau rồi lại gặp lại nhau trong những chặng đường khác nhau. Mỗi lần gặp, cảm xúc vẫn đong đầy như họ ngày còn thơ bé. Mai đã đến trước anh, cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng, nhìn người phụ nữ có đôi mắt to đen láy, thân hình gọn gàng trong bộ váy trắng tinh khôi, Tùng không thể nghĩ cô ấy đã hơn 40 tuổi.

Tùng kéo ghế ngồi trước mặt Mai. Mai xòe tay, bên trong lòng tay cô là bông ngọc lan trắng muốt. Tùng nâng bàn tay bé nhỏ của cô cùng bông hoa đưa lên mũi ngửi. Mùi thơm thật ngọt ngào.

  • Em lúc nào cũng khiến anh có cảm xúc -Tùng nhìn sâu vào đôi mắt Mai và nói.
  • Em lúc nào gặp anh cũng có cảm xúc như đứa trẻ ngày xửa, lúc anh trèo lên cây hái cho em những cành ngọc lan.
  • Anh đã đếm từng ngày mong được gặp em – Tùng nói và nhìn Mai chăm chú, đôi mắt anh như muốn níu giữ mọi hình ảnh của Mai. Mai không trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ đã chọn quán này bởi cả hai có thể ngắm cây ngọc lan phía bên ngoài qua chiếc cửa sổ của quán.
  • Anh à – Giọng Mai ngập ngừng – Chúng mình đã gặp lại sau nhiều năm thất lạc.
    Với em, mọi thứ dành cho riêng anh rất đặc biệt, chưa khi nào em nhớ ai như đã từng nhớ anh. Có lẽ do cảm xúc đầu đời chúng mình giữ được thật là nhiều.
  • Anh hiểu….. Em nhìn kìa, ngoài kia đang có con chim vành khuyên đậu trên cây, cuộc sống rất vui em ạ, giống như những gì mình đã có.
  • Cũng không đơn giản thế – Mai khẽ lắc đầu – Chúng mình cần nghĩ đến những thứ mình đã có. Em suy nghĩ rất nhiều về điều này.
  • Đừng nghĩ gì em ạ – Tùng cắt ngang lời. Anh biết Mai nghĩ gì. Họ đã quá hiểu nhau. Hoàn cảnh gặp lại khiến họ dù cảm xúc thế nào cũng khó để ở bên nhau. Mai suy nghĩ bao nhiêu, anh suy nghĩ bấy nhiêu.

Hoa Ngọc Lan trong đêm hương thoang thoảng

Như chợt về mái tóc của người xưa

Lòng chạnh lòng nhớ quá buổi tiễn đưa

Đôi bàn tay còn nhuộm màu lưu luyến

Bài thơ ơi chưa một lần đưa tiễn

Đâu gọi là xa cách để nhớ thương

Liễu trên cành lời thầm gọi vấn vương

Rơi tâm sự vào linh hồn chiếc lá

Ông Tùng bật to loa hơn khi ca sĩ hát đến bài “Crazy”, bài mà Mai yêu thích. Lần cuối cùng họ gặp nhau thế nào giờ ông vẫn nhớ rõ. Họ đã nghe cùng nhau bài hát này, Mai ngồi lặng lẽ và trào nước mắt và đưa lên miệng. Vị mằn mặn của nước mắt như còn mãi trong miệng ông.

Suốt hơn hai mươi năm sau lần gặp đó ông không gọi lại Mai lần nào. Họ đã hứa với nhau dừng lại ở đó để trở về với thực tại của mình. Ông Tùng hiểu cuộc sống có duyên và có phận. Với ông duyên được gặp mai đã là hạnh phúc và cả hai thực hiện tốt chữ phận ở nơi cuối con đường. Giọng hát trầm ấm từ chiếc loa nhỏ vẫn phát ra, ông Tùng từ từ nhắm mắt rồi chìm dần vào giấc ngủ cùng với những giấc mơ đã qua.

Bạch Vân Th

Share on facebook
Share on twitter
Share on linkedin